Mama Interview – Đối mặt với nguy cơ con có khả năng bị liệt toàn thân dù bản thân gục ngã nhưng vẫn phải mạnh mẽ để đồng hành cùng con
“Đối mặt với nguy cơ con có khả năng bị liệt toàn thân dù bản thân gục ngã nhưng vẫn phải mạnh mẽ để đồng hành cùng con “ – Đó là chia sẻ của Chị Nguyễn Thanh Trúc, sinh năm 1989. Biết tin có thai khi đang chưa hề chuẩn bị tâm lý làm mẹ, chị Trúc khá bất ngờ và hoang mang. Khi con trai chị, bé Hoàng Minh (tên ở nhà là Bảo Bảo) được 3 tháng tuổi mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn lật, trong một lần thăm khám chị nhận được chẩn đoán từ bác sĩ là con bị tăng trương lực cơ , có nguy cơ bị liệt toàn thân, chị Trúc và gia đình gần như gục ngã nhưng sau tất cả là ý chí phải mạnh mẽ để đồng hành cùng với niềm tin sẽ làm tất cả mọi thứ để con có thể lớn lên bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác… Hôm nay, đến Hajimari Mom, chị Trúc đã có những chia sẻ rất chân thật về quá trình làm mẹ của mình.
Chào chị Trúc, cảm ơn chị Trúc đã nhận lời phỏng vấn của Hajimari Mom ngày hôm nay , chị có thể chia sẻ nhiều hơn về hành trình mang thai của mình không ?
Thật ra, Trúc và ông xã kết hôn khá muộn khi cả hai đã gần 30 tuổi. Ông xã Trúc thì mong muốn có em bé ngay lập tức. Nhưng Trúc thì do một số dự định riêng nên chưa hề chuẩn bị tâm lý làm mẹ nhưng cuối cùng con cũng đến theo “kế hoạch” của ông xã. Đúng là thời gian đầu Trúc cũng khá là bất ngờ và hoang mang khi cuộc sống bị đảo lộn nhưng sau tất cả tình yêu dành cho con vẫn là tất cả.
Qúa trình mang thai của Trúc thì không có gì quá đặc biệt chỉ là 2 tháng đầu tiên thì Trúc bị nghén ngủ nên ngủ suốt. Ngày đi sinh thì chỉ có 2 vợ chồng do mẹ chồng đang ở xa còn mẹ ruột thì vừa bị gãy chân không di chuyển được. Trúc còn nhớ ngày đó, khi đang ở nhà một mình thì phát hiện mình có dấu sinh nên sau khi gọi điện thoại báo chồng thì Trúc tự một mình gọi xe lên bệnh viện. Khi thăm khám thì Trúc được bác sĩ chỉ định mổ ngay chiều hôm đó do cơ địa hông nhỏ không sinh thường được. Trúc cũng khá lo lắng nhưng bác sĩ cũng đã động viên rất nhiều và cuối cùng thì bé cũng ra đời khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.
Hajimari Mom được biết, vì bé sinh mổ nên hệ hô hấp khá yếu. Chị Trúc lại lần đầu làm mẹ chắc hẳn còn nhiều bỡ ngỡ, vậy chị đã chăm sóc bé thế nào ? Ông xã cũng như gia đình đã đồng hành với mình ra sao trong giai đoạn này ?
Mọi chuyện khá ổn khi còn ở bệnh viện, nhưng khi về đến nhà, chỉ còn 2 vợ chồng, lại không hề có kinh nghiệm gì nên khoảng thời gian đầu thật sự là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn với vợ chồng Trúc. Bé khóc dạ đề suốt 1 tháng đầu tiên, nên Trúc stress rất nhiều. Thêm vào đó, do sinh mổ nên hệ hô hấp khá yếu nên suốt 18 tháng đầu tiên, bé hoàn toàn chỉ có thể ngủ trên tay mẹ. Và cũng không hiểu nguyên nhân vì sao Bảo Bảo chỉ chịu tay mẹ, kể cả ba ẵm ngủ thì vẫn khóc liên tục rất nhiều, cứ bỏ xuống giường là bé lại khóc ré lên cho đến khi được mẹ ẵm lại. Vợ chồng Trúc cũng thử đủ phương pháp, cho đến đi thăm khám bác sĩ nhưng tình hình cũng không thuyên giảm. Nên gần như suốt khoảng thời gian đó Trúc hoàn toàn ngủ ngồi.
Thật ra, hệ hô hấp của bé cho đến tận bây giờ cũng sẽ yếu hơn những bé bình thường, bé rất hay bị bệnh liên quan đến hệ hô hấp như sổ mũi , ho … Tái đi tái lại rất nhiều lần trong năm.
Nhưng Trúc nghĩ là mình vẫn rất may mắn khi chưa bao giờ một mình. Ngoài khoảng thời gian ban ngày phải đi làm, thì khi kết thúc công việc, ông xã Trúc đã một tay cán đán mọi thứ khác trong gia đình thay Trúc từ giặt quần áo cho vợ con, dọn dẹp nhà cửa, … Nên Trúc cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Vậy trong trường hợp nào mà chị Trúc đã phát hiện ra căn bệnh Tăng Trương Lực Cơ của bé ? Và chị đã đối mặt với giai đoạn đó như thế nào ?
Bảo Bảo nhà mình lớn lên như bao đứa trẻ khác, do không có kinh nghiệm nên Trúc hoàn toàn không nhận ra dấu hiệu bất thường ở bé cho đến khi bé được hơn 3 tháng tuổi. Trong khi các bạn cùng lứa đều đã có thể lật tốt thì Bảo Bảo không hề có dấu hiệu muốn lật. Nên Trúc đã thử đem bé đến bác sĩ và được bác sĩ chẩn đoán là bé bị bệnh thần kinh về cơ, cụ thể là tăng trương lực cơ. Dấu hiệu của bé là thường xuyên gồng cứng người, chân thì hay co lại,hay bắt chéo chân. Đây là một bệnh tiềm ẩn của bệnh liệt toàn thân. Cơ hội chữa lành là 80% nhưng nếu đến năm 12 tuổi mà bé chưa được trị dứt điểm thì sẽ không chữa trị được nữa mà sẽ bị liệt cả đời. Thời gian đó, Bảo Bảo phải đi tập vật lý trị liệu mỗi ngày suốt 2 năm. Thời gian đầu do bị đau nên bé khóc rất nhiều nhưng sau này quen dần thì bé cũng dần dần thích nghi. Mãi cho đến tròn 5 tháng, Bảo Bảo mới bắt đầu có thể tự mình lật. Và đến 14 tháng rưỡi mới chập chững những bước đi đầu tiên. Nhưng bác sĩ có nói cho dù đến hiện tại, bé được xem là chữa trị thành công thì việc giữ thăng bằng khi đi hay chạy cũng sẽ kém hơn các bé khác, cụ thể là bé sẽ dễ té hơn, khả năng phản xạ cũng chậm hơn và khả năng tập trung cũng sẽ kém hơn một chút so với các bé cùng lứa.
Khoảng thời gian đầu, Trúc gần như khóc mỗi ngày vì shock và lo lắng. Nhưng sau khi bình tĩnh trở lại thì mình nhận ra rằng điều duy nhất lúc này mình cần là phải mạnh mẽ để đồng hành với bé trong giai đoạn sắp tới nên cứ kiên trì mà cố gắng mỗi ngày một chút. Ông xã Trúc thì mạnh mẽ hơn nên rất hay an ủi và động viên vợ bằng những ý nghĩ tích cực và niềm tin nhất định có cách để giúp con mình sẽ lớn lên khỏe mạnh bình thường như bao đứa trẻ khác nên cũng là một phần động lực rất lớn để Trúc có thể vượt qua được những ý nghĩ tiêu cực, tập trung đồng hành với con. Và thật sự là quá may mắn khi sau 2 năm vợ chồng Trúc như vỡ òa khi có thể chứng kiến những bước đi chập chững của con.
Chị Trúc có thể chia sẻ về quan điểm dạy con của mình không ? Gia đình chị có thường áp dụng phương pháp nào nhất định vào việc dạy các bé không ?
Sau những biến cố đã trải qua, thật sự vợ chồng Trúc không mong gì hơn là con có thể khỏe mạnh mà lớn lên. Nên Vợ chồng Trúc luôn tâm niệm con cái cũng phải được tôn trọng và phát triển theo sở thích và đam mê. Nên ở độ tuổi này, khi con đã hình thành nhận thức và có chính kiến riêng của mình, Trúc luôn hỏi ý kiến của bé mỗi khi quyết định chuyện gì đó liên quan đến bé. Được cái là bé khá ngoan và hiểu chuyện, nên có những điều bé làm sai thì khi được ông bà hay bố mẹ giải thích, bé đều có thái độ hợp tác lắng nghe rồi sửa dần dần.
Ví dụ khi đi siêu thị, Trúc “giao kèo” trước với bé là chỉ được mua 1 món con thích , đã mua bánh thì không mua kẹo hoặc ngược lại thì dù bé rất muốn có cả bánh lẫn kẹo nhưng vẫn sẽ chỉ lựa chọn 1 món. Kể cả việc đòi hỏi đồ chơi cũng vậy, dù như bao đứa trẻ khác rất thích có nhiều đồ chơi nhưng khi nghe mẹ giải thích là con nên suy nghĩ kĩ về nhu cầu thật sự là con có cần món đồ chơi đó hay không hay chỉ là vì bạn có nên mình cũng muốn có thì ảnh không còn đòi nữa và những lần đi chơi với bà hay cô dì thì kể cả cô có muốn mua tặng ảnh đồ chơi ảnh cũng suy nghĩ rất kĩ rồi không lấy với lý do là “con không thật sự cần món đồ chơi này”.
Vợ chồng Trúc không có áp dụng phương pháp nào cụ thể trong quá trình giáo dục bé vì Trúc nghĩ mỗi bé đều có sự phát triển khác nhau nên nương theo con mình và kiên nhẫn đồng hành phát triển cùng bé là điều quan trọng nhất. Mỗi em bé đều là một tờ giấy trắng, không có em bé hư mà chỉ có một em bé chưa hiểu những điều đúng. Nên đã là bố mẹ, có lẽ ai trong chúng ta cũng phải học cách “lớn lên cùng con”, kiên nhẫn với những điều chưa đúng của con để giúp con phát triển hơn mỗi ngày. Đó là điều tiên quyết và cũng là quan niệm nuôi con của vợ chồng Trúc.
Khi có thời gian đi ra ngoài chơi cùng bé thì gia đình mình thường chọn những nơi vui chơi như thế nào ?
Gia đình Trúc thì luôn ưu tiên đưa bé đến những nơi có nhiều mảng xanh, gần gũi với thiên nhiên để bé có không gian thoải mái nhất để vui chơi như công viên. Và vì bé thích biển nên khi thu xếp được công việc thì vào ngày nghỉ hoặc cuối tuần cả gia đình sẽ thường cùng nhau đi “khám phá” những bãi biển gần khu vực Tp.HCM như Vũng Tàu,…
Nếu có một câu nói muốn gửi tới các bà Mẹ đang nuôi con nhỏ thì chị Trúc muốn nhắn gửi điều gì ?
Trong hành trình làm mẹ của mỗi người, chắc hẳn ai cũng có những giai đoạn mệt mỏi và vất vả của riêng mình. Nhưng Trúc chỉ muốn nói rằng các mẹ hãy cứ nhìn em bé bên cạnh mình mà cố gắng nhé !!! Rồi sẽ thấy “ánh sáng” ở cuối con đường mà thôi. Mọi chuyện rồi sẽ qua, hạnh phúc rồi sẽ đến khi con chúng ta lớn lên mỗi ngày. Trúc muốn chúc tất cả các mẹ có một hành trình làm mẹ vui vẻ và thú vị !!!
Hajimari Mom cảm ơn chị Trúc vì đã dành thời gian đến với buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Chúc chị Trúc, bé Bảo Bảo và gia đình luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc !!!